Gallery de Neyuh vô cùng trân trọng những lời tâm sự chân thành từ chị Trang Đỗ — một trong những vị khách đặc biệt thân thiết của chúng tôi trong nhiều năm.
Được lắng nghe và chứng kiến tình yêu, sự gắn bó mà chị dành cho những món đồ thủ công bền bỉ thực sự là niềm vinh hạnh lớn lao. Một lời tự sự đầy cảm xúc, sâu lắng về giá trị của thời gian và ký ức, mà chúng tôi xin phép được chia sẻ lại ngay dưới đây.
"Hôm nay, tôi lại đặt chiếc túi da này lên bàn. Phải, chính là chiếc túi trong bức hình. Mỗi lần chạm tay vào lớp da đã cũ, tôi lại thấy một dòng ký ức ùa về, chậm rãi như dòng sông.
Chiếc túi này, món đồ đầu tiên tôi chọn từ Cincinati Leather Boutique, mang trong nó một ý nghĩa thật sự trầm mặc. Nó không phải là một món đồ "hot trend" hay hào nhoáng. Nó chỉ là một mảnh da chân thật, lặng lẽ, nhưng lại chạm tới nơi sâu thẳm nhất mà hiếm phụ kiện nào khác có thể làm được.
Mười năm... Hơn mười năm đồng hành. Nghe thì đơn giản, nhưng để một vật vô tri đi cùng mình qua một quãng thời gian dài đến thế, nó phải là một người bạn. Một người bạn lặng thinh, không phán xét, cứ âm thầm chứng kiến mọi thăng trầm trên hành trình tôi đi.
Tôi mang nó đi làm mỗi ngày, nhét đầy những giấy tờ, những gánh nặng của trách nhiệm. Tôi cùng nó vượt qua những chuyến công tác xa, những đêm trắng ở sân bay và cả những ngày tháng học tập cô đơn nơi đất khách.
Nó đã chứng kiến tôi từ thuở còn là cô gái vô tư, chiếc ví nhẹ bẫng không vướng bận, cho đến ngày hôm nay, khi đã gánh vác thiên chức của một bà mẹ hai con, chiếc túi nặng hơn bởi những lo toan, những viên thuốc, và cả những bức vẽ nguệch ngoạc của lũ trẻ.
Bạn biết không, cái tính của tôi vốn dĩ không thích sự nổi bật. Tôi yêu cái đẹp phải là cái đẹp lặng lẽ, bền bỉ và sâu lắng—như cách một cuốn sách cũ hay một bản nhạc jazz vậy. Tôi luôn tìm kiếm những món đồ thủ công, những thứ phải trải qua thời gian mới thấy hết giá trị.
Và chiếc túi này chính là tấm gương phản chiếu cho tâm tính ấy.
Dẫu màu da đã nhuốm bạc đi, dẫu bề mặt đã hằn lên những vết xước – vết xước do tôi vội vàng đặt nó xuống, vết xước của những cú va chạm bất ngờ trong cuộc sống – nó vẫn là vật phẩm thiết yếu, là mảnh ghép không thể thiếu của tôi.
Nó đã không còn hoàn hảo nữa, nhưng đó mới là điều tôi trân trọng nhất. Bởi lẽ, nó không chỉ là một món phụ kiện, mà là một phần của lịch sử cá nhân tôi. Là tấm gương phản chiếu chân thật nhất cho chính con người tôi: không cần rực rỡ, chỉ cần vững vàng, sâu sắc và đầy những câu chuyện.
Cảm ơn người bạn lặng thầm vì đã cùng tôi đi qua những năm tháng đẹp đẽ nhất."
